Những ngày thời gian ngưng lại ở Tohoku

Ở Tohoku, ngày qua ngày cứ nối với nhau bằng sự lãng đãng dịu dàng

Những ngày thời gian ngưng lại ở Tohoku

Tohoku là một vùng lớn ở phía đông bắc Nhật Bản, bao gồm 6 tỉnh: Aomori, Akita, Iwate, Yamagata, Miyagi, Fukushima.

Dịp này tôi chỉ ghé thăm Tohoku trong 4 ngày. Đặc trưng ở mỗi tỉnh một khác, thời gian ngồi trên xe di chuyển đôi lúc cũng dài lê thê. Thế nhưng mỗi khi nhớ lại, tôi cảm thấy tựa như thời gian đã ngưng đọng khi mình ở Tohoku - ngày qua ngày cứ nối với nhau bằng sự lãng đãng dịu dàng. Nếu có chút ý niệm nào rõ rệt nhất về thời gian, thì có lẽ đó là giữa ngày và đêm.

Ngày

Hãy dành sáng sớm tinh mơ để ghé thăm chùa Yamadera (trong tiếng Nhật có nghĩa là “chùa trên núi”) ở tỉnh Yamagata. Ngôi chùa được thành lập hơn một ngàn năm trước, được công nhận là di tích lịch sử cùng danh lam thắng cảnh quốc gia. Tại đây, hành trình bắt đầu từ chân núi Yamadera, leo hết hơn 1.000 bậc thang, bạn sẽ đặt chân lên đỉnh núi Hoju-san và bước vào sảnh chính của ngôi đền Okunoin.

Người bạn đồng hành với tôi trong chuyến đi bảo rằng, tương truyền 1.000 bậc thang lên núi tương đương với 1.000 nỗi đau khổ, phiền muộn của một người. Cứ bước thêm một bước là một nỗi đau được buông bỏ lại và khi lên đến đỉnh núi, người ta xóa được mọi muộn phiền. Tôi mới hỏi đùa lại: “Nhưng tớ có đau khổ đâu?”. “Có những nỗi buồn ở trong mình mà mình còn chẳng biết” là câu trả lời tôi nhận được.

Trên đường lên đỉnh núi, tôi cứ mải trầm trồ với sự “trêu ghẹo” duyên dáng của mẹ thiên nhiên. Có những tán lá khi tôi ngước nhìn lên, chúng mang màu cam rực rỡ, thế mà khi bước lên thêm chục bậc thang nữa rồi nhìn xuống, ánh nắng chiếu vào đã khiến chúng chuyển thành một màu tím thăm thẳm. Lên tới đỉnh cũng không mất quá nhiều mồ hôi và công sức, từ đây có thể phóng tầm mắt ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh đồng quê thanh bình ở khu vực Yamagata. Đặc biệt vào thời điểm cuối năm, khung cảnh ấy được điểm xuyết thêm màu vàng, màu cam và màu đỏ của thời khắc giao mùa.

Nhưng tôi không cảm thấy… “xóa bỏ được muộn phiền” sau 1.000 bậc thang. Là bởi ngay từ bước chân đầu tiên vào Yamadera, sự bình yên đã choán đầy lòng tôi rồi. Cái bình yên đến từ khung cảnh hiền hòa nơi đây, và đến từ dáng vẻ thong dong của những du khách Nhật. Tôi không biết họ có đến đây để “xóa bỏ muộn phiền” không, nhưng trông ai cũng không có vẻ sốt sắng, đòi hỏi hay trông chờ vào phép màu nào, thành ra bầu không khí nhẹ nhõm lắm. Chẳng vậy mà Yamadera từng là chốn dừng chân của nhà thơ haiku nổi tiếng nhất thời kỳ Edo - Matsuo Basho, khiến ông đặt bút sáng tác nhiều bài thơ về sự tĩnh lặng của nơi này.

Nếu đã đến Yamadera, đừng bỏ lỡ một bữa trưa tại nhà hàng Hitosara cách đó không xa. Nhà hàng đã hơn 100 năm tuổi, nổi tiếng bởi từng phục vụ bữa ăn cho Thiên hoàng Minh Trị. Tại đây, chúng tôi dùng thử set Kaiseki trong một gian phòng riêng, nhìn thẳng ra một ao cá Koi xinh xắn. Ẩm thực Kaiseki được coi là tinh túy nhất tại Nhật, hội tụ nhiều kĩ thuật chế biến và trang trí tinh tế, kết hợp với sự chọn lọc kĩ lưỡng nguyên liệu thích hợp theo từng mùa - chủ yếu là rau, cá, rong biển và nấm. Vốn không uống được rượu bia, nhưng trước khung cảnh nên thơ và đồ ăn đẹp-tươi-ngon của nhà hàng, tôi chẳng thể từ chối vài chén sake thơm ngào ngạt.

Dành một buổi chiều ở Sendai - thủ phủ của tỉnh Miyagi, điểm đến đầu tiên của tôi là thác Akiu, một trong ba thác nước đẹp nhất Nhật Bản. Tại đây chúng tôi cùng chiêm ngưỡng khung cảnh nước chảy từ độ cao 55 m, dòng nước hùng vĩ bao bọc bởi hàng ngàn lớp lá vàng, lá đỏ của cây lá rẻ quạt, cây sồi, cây phong mùa thu…

Đi thong dong tận hưởng cái gió lạnh ở thác Akiu rồi cũng gần hết buổi chiều, tôi lên đường đến thành Sendai đón hoàng hôn. Di tích thành Sendai là tòa thành từng được xây dựng bởi Date Masamune, lãnh chúa đầu tiên của Sendai-han. Ngày nay, tòa thành không còn nữa, một phần di tích thành hiện được sử dụng như công viên Aobayama với bức tượng Date Masamune đang cưỡi ngựa.

Đứng từ đây có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh thành phố Sendai - có lẽ sẽ hoành tráng hơn vào ban ngày và lung linh hơn vào ban đêm (khi hệ thống đèn đổi màu chiếu sáng tượng Date Masumune). Còn ở khoảnh khắc trời nhập nhoạng ánh tối ánh sáng lúc tôi đến, không gian trở nên tĩnh mịch và kéo dài lạ lùng. Du khách thưa thớt rời đi, lác đác ở một vài góc công viên là những đôi trai gái trẻ, ngồi bên nhau tâm tình hoặc đọc sách, hoặc… chẳng làm gì cả. Tôi chợt nhận ra đây sẽ là khoảnh khắc “Nhật Bản” nhất mà mình được tận hưởng - khi trời, đất, con người, và mình, đều “bất động” trong sự bình yên.

Đêm

Sau một ngày khám phá Tohoku hết “công suất”, tôi ngủ li bì trên xe và đến khi tỉnh dậy, ngơ ngác thấy mình đang ở trên một… đỉnh núi heo hút ở tỉnh Fukushima, trước mặt là khách sạn Takayu Onsen Kagetsu Highland, xung quanh là đất trời lồng lộng.

Cái tên khách sạn đã nói lên “đặc sản”: onsen. Nhưng trước khi trải nghiệm onsen, chúng tôi dùng bữa tối Kaiseki đã được chuẩn bị sẵn tại khách sạn. Nhìn từng đĩa thức ăn nhỏ xinh và nhiều màu sắc mà thật không nỡ ăn. Dù sao, tôi vẫn cần kết thúc bữa tối để đến với onsen, thứ “nước thánh” cho những cơ thể đang rã rời.

Dịp này cũng khá “hên” khi tôi onsen lúc tối muộn, những du khách khác có vẻ đã đi nghỉ ngơi hết. Một mình một bể nước nóng nghi ngút ở độ cao 600 m so với mặt đất, tôi thảnh thơi phóng tầm mắt ra bầu trời đen kịt ngoài kia, tưởng tượng cả thành phố dưới núi đang thiu thiu giấc nồng. Có lẽ, ở Nhật Bản chẳng cách nào sung sướng hơn để kết thúc một ngày bằng onsen…

Hoặc, có một cách khác.

Ở một đêm khác, khi hòa vào nhịp phồn hoa giữa Sendai lúc bấy giờ đang rét căm căm dưới 10oC, tôi phải khựng lại trước một quán bar treo biển “Gimme Shelter” - ấy là tên bài hát yêu thích nhất của tôi. Tần ngần ngắm nghía cái cửa sơn xanh vuông vắn, treo những câu slogan tinh nghịch, giăng một ánh đèn khiêm nhường..., tôi quyết định bước vào.

Bên trong quán dù vắng nhưng nom bartender nào cũng có việc gì đó để làm ngoài pha chế. Người Nhật mang một phong thái thật “kỳ lạ” - sự chỉn chu, nghiêm túc xen lẫn tỉ mẩn và ý nhị khiến họ có thể là dân công sở, hay bartender cùng một lúc. Tôi thả lỏng người xuống chiếc ghế da, cảm giác như mình chìm dần vào sự êm ái vô tận của không gian giả cổ, sự sâu thẳm của những ánh đèn leo lét trũng xuống từ trên cao, sự thân thuộc từ những bản nhạc đang được vang lên ở một vùng đất lạ…

Ngay từ những phút đầu ở quán, tôi vội bối rối tiếc nuối vì nghĩ đến 1, 2 tiếng nữa thôi mình sẽ phải rời đi. Mà tôi đã chỉ muốn được chìm trong nơi đây mãi.

Thông tin thêm

  • Visa: Xin tại ĐSQ Nhật Bản, thời gian xử lý hồ sơ tối thiểu 8 ngày.
  • Hành trình: Từ Việt Nam bay thẳng tới Tokyo, tại sân bay Narita có thể bay nối chuyến đến Sendai, hoặc di chuyển bằng shinkansen, đều mất hơn 1 tiếng.
  • Phương tiện: Sử dụng các phương tiện công cộng (tàu, bus) hoặc thuê xe tự lái.
  • Lưu trú: Hầu hết các thành phố lớn trong khu vực đều có hệ thống khách sạn, ryokan (nhà nghỉ) lớn có thể book trên các trang web booking.
  • Ẩm thực: “Nhậu” tại những pub nhỏ ở Sendai; ăn mỳ Soba ở làng cổ Ouchijuku; ăn kem hoa quả tại Takahashi Fruitland; tempura, bánh xèo, sashimi… là những trải nghiệm không thể bỏ qua.
LATEST NEWS
MAY YOU LIKE IT
BEST IN TRAVELLIVE