Thung lũng Nàn Ma
Từ lối rẽ Nàn Ma - Lùng Cải, đường bắt đầu trắc trở với dốc dựng đứng. Khi rời chợ Bắc Hà trời vẫn còn đương nắng đẹp mà chỉ vừa mới đi được một đoạn thôi, mây mù phủ mỗi lúc một dày. Càng lên cao khí trời càng lạnh, và điều chúng tôi lo ngại nhất cũng đã xảy ra. Thực ra cũng không hẳn là mưa mà chỉ là “quá mù ra mưa” nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến xe phải oằn mình trước những con dốc, có đôi chỗ phải xuống đẩy xe. Lấp ló trong màn sương bàng bạc là những ngôi nhà của người Mông, người Nùng những vạt váy đầy màu sắc tựa những cánh bướm rực rỡ phần nào trấn an tinh thần vốn đang hoang mang của chúng tôi. Vì đương là mùa bắp nên thi thoảng có bóng dáng mấy chiếc Win chạy qua chở sau lưng từng tải ngô vàng đầy ắp. Một anh người Nùng chúng tôi gặp dọc đường trấn an “chớp mắt là tới thôi mà” ,vậy mà sao cái chớp mắt ấy kéo dài tựa như vô tận. Đoạn đường chỉ 45km nhưng chúng tôi đã phải mất tới 4 giờ đồng hồ để vượt qua.
Từ Cốc Pài, đoạn đường đi chợ biên giới (cửa khẩu Xín Mần) 25km tuy có cao, có dốc nhưng cũng không còn khó khăn như trước nữa. Đường trải nhựa đã dẫn tới tận cửa khẩu. Con đường hùng vĩ, quanh co vắt qua các triền núi tựa như dải lụa dẫn lên trời với những khúc cua và độ cao tăng nhanh đến chóng mặt. Dưới thung lũng con sông Chảy óng ánh và hư ảo trong cái nắng vàng như mật, giăng mắc giữa màu xanh của núi rừng. Ở độ cao 1.654m, khí hậu nơi đây quanh năm mát mẻ, nằm trong một thung lũng đẹp mê hồn. Các anh bộ đội biên phòng bảo, nếu khéo dễ chừng có thể biến nơi đây thành một Sapa nữa ấy chứ. Trong ánh nắng vàng dìu dịu của ngày hè, chúng tôi thả mình vào bầu không khí se lạnh miền biên viễn, ôn lại chặng đường đã qua ngay dưới cột mốc và bức tường thành phân định mốc giới giữa Việt Nam – Trung Hoa từ những năm 1940 được dựng nên nơi đây. Lòng siết bao tự hào về những người lính quân hàm xanh đang ngày đêm canh giữ chủ quyền đất nước.